Khi ngồi thiền, đừng có cố gắng ngăn chặn những suy nghĩ của mình. Hãy để tự nó chấm dứt. Nếu có một tư tưởng nào xuất hiện, hãy để nó đến rồi để nó đi. Chúng chẳng ở lâu đâu.
Còn khi dụng công để ngăn chặn nó, có nghĩa là đang bị nó làm khó chịu. Đừng bao giờ để chuyện gì làm cho bực mình. Điều mình tưởng rằng đến từ bên ngoài, thật ra chính là những đợt sóng trong tâm mà thôi, và nếu mình không khó chịu vì những đợt sóng ấy, chúng dần dần sẽ trở nên yên tĩnh hơn…
Những cảm xúc đến, tư tưởng, hình ảnh xuất hiện lên đều là những đợt sóng trong tâm. Chẳng có gì ở ngoài tâm đâu!
Chính niệm chỉ là giản dị biết được tư tưởng ngay khi nó khởi sinh lên, biết được rằng tâm đang suy nghĩ mà không bị dính mắc vào nội dung của chúng. Không nên miệt mài chạy theo sự tưởng tượng, phân tích coi tư tưởng từ đâu đến. Chỉ cần ý thức được rằng trong giây phút này có một tư tưởng đang phát khởi...
Hãy quán sát chúng mà không phê bình, không phản ứng, cũng không cho rằng sự suy nghĩ đó chính là mình, là của mình. Sự ngộ nhận “Tôi” là người đang suy nghĩ chính là mấu chốt của mọi vấn đề. Chẳng có ai đứng phía sau chúng hết. Tư tưởng tự nó suy nghĩ. Nó chẳng phải của ai, và đến mà chẳng cần một ai mời.
Sau một thời gian thực tập, bạn sẽ thấy rằng mình không còn bị dính mắc vào suy nghĩ, tư tưởng sẽ không có mặt lâu. Điều quan trọng là phải ý thức được tư tưởng khi nó vừa mới khởi lên, chứ không phải vài phút sau đó. Khi có thể nhận diện được sự có mặt của tư tưởng khi chúng vừa mới sinh lên, chúng sẽ mất đi khả năng chi phối mình.
Hãy để mọi việc xảy ra một cách tự nhiên. Hãy để những hình ảnh, tư tưởng, cảm giác đến rồi đi mà không khó chịu, phản ứng, phê phán hay ôm giữ. Quán sát một cách thật cẩn thận và tinh tế những đợt sóng đến và đi, thái độ này sẽ đem lại cho tâm sự quân bình và tĩnh lặng vô cùng nhanh chóng.
Nếu để cho tâm được tự nhiên, nó sẽ trở nên tĩnh lặng...
Thiền sư Suzuki